Nhân cuộc bầu cử ngày 6/11/2012,
nói về cách bầu tổng thống theo Cử Tri Đòan
Trần Bình Nam
Khoản II, điều 1 (Article II,
section1) Hiến pháp Hoa Kỳ xác định cách bầu tổng thống. Không phải theo lối phổ
thông đầu phiếu, ai được nhiều phiếu nhất của những cử tri đi bầu thì đắc cử mà
theo phiếu của Cử Tri Đoàn (CTĐ -
electoral college). Ai được nhiều phiếu CTĐ nhất thì đắc cử. Nếu không ai có đa
số thì Hạ nghị viện, mỗi tiểu bang một phiếu sẽ bầu chọn tổng thống. Nếu lại
đồng phiếu thì một Ủy ban Bầu cử đặc biệt do Hạ nghị viện thành lập sẽ quyết
định ai đắc cử.
CTĐ gọi là Đoàn nhưng chỉ là một người đại diện cho nhiều cử tri, được chọn
theo một tiêu chuẩn nào đó theo luật từng tiểu bang. Nhưng Hiến pháp quy định
Dân biểu, Thượng nghị sĩ và viên chức chính quyền liên bang không được chọn làm
CTĐ. Hiến pháp cũng ấn định số CTĐ cho mỗi tiểu bang bằng tổng số dân biểu và
thượng nghị sĩ của tiểu bang đó và thủ đô Washington D.C có 3. Theo tiêu chuấn
hiến định đó hiện nay tiểu bang California có 55 CTĐ, Alsaka có 3 CTĐ v.v… Tổng số CTĐ toàn quốc là 538 (435 DB,
100 TNS, cọng 3 của Quận Thủ đô). Với chế độ lưỡng đảng hiện nay ứng cử viên
nào đạt được qúa bán con số 538 tức 270 CTĐ thì đắc cử tổng thống. Cách phân chia số CTĐ cho các ứng cử viên dựa
vào kết qủa phiếu của dân trong từng tiểu bang.
Theo bản Hiến pháp viết năm 1787
do 13 tiểu bang đầu tiên họp tại Philadelphia soạn thảo, được phê chuẩn và trở
nên có hiệu lực năm 1788 cách bầu tổng thống theo lối CTĐ khá phức tạp vì có
nhiều đảng. Năm 1824 có 3 ứng cử viên tổng thống. Ông Andrew Jackson được nhiều
phiếu của dân nhưng không có đa số CTĐ. Hạ nghị viện bầu ông John Quincy Adams
làm tổng thống. Nhiệm kỳ sau ông Jackson đánh bại ông Adams và trở thành tổng
thống thứ 7 của Hoa Kỳ. Vì vụ “chướng
mắt” do Hiến pháp mà ra là được dân bầu với đa số phiếu mà không đắc cử tổng
thống nên Hoa Kỳ dần dần tiến đến chế độ lưỡng đảng, đảng Cộng Hòa và đảng Dân Chủ
cho đến hôm nay.
Để bảo đảm (hy vọng thì đúng hơn)
rằng trong chế độ lưỡng đảng ứng cử viên nào được nhiều phiếu của dân cũng sẽ
có đa số phiếu CTĐ, một số tiểu bang thông qua luật buộc tất cả CTĐ của tiểu
bang phải bỏ phiếu cho ứng cử viên chiếm được đa số phiếu của dân trong tiểu
bang (gọi là “winner takes all”).
Hiện có 26 tiểu bang (thêm D.C.) theo chế độ “winner takes all”. Các CTĐ trong
24 bang còn lại trên nguyên tắc hoàn toàn tự do. Tuy nhiên các CTĐ này theo
truyền thống chìu ý dân họ đều bỏ
phiếu cho ứng cử viên thắng trong tiểu bang. Ngày 17 tháng 12 trong năm bầu
tổng thống tức sau khi dân đã đi bầu trong ngày Thứ Ba tiếp ngay sau ngày Thứ
Hai đầu tiên trong tháng 11 các CTĐ họp nhau tại thủ đô mỗi tiểu bang bỏ phiếu
rồi gởi báo cáo kết quả về Thượng nghị viện. Ngày 6 tháng 1 năm sau trước lưỡng
viện quốc hội kết quả được tổng kết và lưỡng viện công bố ai đắc cử tổng thống.
Tuy nhiên, những điều này được
làm theo văn bản của Hiến pháp và để lưu trữ hồ sơ thôi. Trên thực tế, cuối
ngày bầu cử (năm nay nhằm ngày 6 tháng 11) khi có kết quả từng tiểu bang, và
nhất là khi phiếu CTĐ chênh lệch trông thấy và lượng định rằng dù có vài bất
thường đâu đó kết quả phiếu CTĐ cũng sẽ không thay đổi bao nhiều thì ứng cử
viên không đủ phiếu CTĐ chấp nhận thua cuộc và chúc mừng người chiến thắng. Kể
từ giờ phút đó dân chúng Hoa Kỳ đã biết ai là tổng thống đắc cử
(president-elect).
Trong lịch sự bầu tổng thống Hoa
Kỳ kể từ khi có chế độ lưỡng đảng (1824) đến nay có 3 lần ứng cử viên thua
phiếu dân nhưng đắc cử tổng thống. Năm 1876 ứng cử viên Cộng Hòa Rutherford B.
Hayes thua phiếu ứng cử viên Samuel Tildon, nhưng kiện phiếu CTĐ tại 4 tiểu
bang và đắc cử tổng thống thứ 19 của Hoa Kỳ. Năm 1888 ứng cử viên Benjamin
Harisson thua phiếu dân nhưng thắng phiếu CTĐ đánh bại tổng thống đương nhiệm
Grover Cleveland và đắc cử tổng thống thứ 23. Gần đây nhất, năm 2000 tổng thống
George W. Bush thua ứng cử viên Dân Chủ Al Gore 500.000 phiếu nhưng đắc cử tổng
thống do chiếm đa số phiếu CTĐ sau khi lấy được 29 phiếu CTĐ của tiểu bang
Florida.
Tại sao cách thức bầu tổng thống
Hoa Kỳ phức tạp như vậy? Nguyên do phát xuất từ hoàn cảnh xã hội Hoa Kỳ vào
thời lập quốc. Khi đại diện 13 tiểu bang
trong Ủy ban soạn thảo Hiến pháp họp Philadelphia thì diện địa quá rộng và thực
tế vật chất cho thấy không thể tổ chức phổ thông đầu phiếu được. Ngoài ra nếu
phổ thông đầu phiếu các tiểu bang nhiều dân sẽ chiếm ưu thế và nắm quyền lãnh đạo. Phải có một thể
thức bầu tổng thống thế nào cho các tiểu bang nhỏ ít dân có thể có tiếng nói.
Thoạt tiên các đại biểu nghĩ đến phương pháp để quốc hội bầu tổng thống. Nhưng
nếu vậy thì quốc hội đẻ ra hành pháp và vi phạm nguyên tắc lập pháp, hành pháp,
tư pháp kiểm soát lẫn nhau (checks and balances). Do đó nảy ra sáng kiến phổ
thông đầu phiếu kết hợp với hệ thống CTĐ. Qua hệ thống CTĐ một ứng cử viên từ
một tiểu bang ít dân vẫn có thể đắc cử tổng thống.
Từ vụ tổng thống George W. Bush
thắng Al Gore, vấn đề bầu theo CTĐ bị nhiều nhà nghiên cứu hiến pháp công kích,
cho là không dân chủ vì được đa số dân bầu mà không đắc cử. Nhưng những người
bênh vực hệ thống CTĐ cho rằng tổng thống Hoa Kỳ không phải là người đại diện
cho đa số dân mà là người đại diện cho quyền lợi các tiểu bang, lớn cũng như
nhỏ, đại diện cho các khuynh hướng chính trị, đại diện cho các nhóm thế lực và
các nhóm quyền lợi và đại diện cho thành phần thiểu số. Trong tình trạng hiện nay số người thiểu số
gia tăng và bắt đầu chiếm đa số dân thì hệ thống CTĐ trở nên ăn khách hơn vì nó
giúp người Mỹ gốc da trắng bảo vệ quyền lợi chính đáng của họ. Trước đây bà
Hillary Clinton chủ trương tu chính Hiến pháp đổi cách bầu tổng thống, nhưng có
thể nghĩ lại bà sẽ không bao giờ nhắc đến việc này nữa.
Năm nay cuộc
chạy đua giữa ông Mitt Romney và ông Barack Obama vào tòa Bạch Ốc sẽ diễn tiến
như thế nào? Ai sẽ chiếm được 270 CTĐ trở lên để đắc cử?
Đến lúc này ông Romney và ông
Obama sẽ thắng ở tiểu bang nào thì đã
rõ. Ông Obama nắm chắc 201 và ông Romney
nắm chắc 191 CTĐ. Còn lại 146 phiếu CTĐ
trong 11 tiểu bang chưa biết chắc bao nhiêu lọt về tay ai. Gồm theo thứ tự quan
trọng: Florida (29 phiếu), Pennsylvania (20 phiếu), Ohio (18 phiếu), Michigan
(16 phiếu),North Carolina (15 phiếu), Virginia (13 phiếu), Wisconsin (10
phiếu), Colorado (9 phiếu), Nevada (6 phiếu), Iowa (6 phiếu) và New Hampshire
(4 phiếu). Trong 11 tiểu bang đó hai tiểu bang nặng cân thì Florida nghiêng
Cộng Hòa, Ohio nghiêng Dân Chủ. Còn lại ngang ngửa.
Bảng CTĐ ở trên cho thấy cuộc bầu
cử sẽ được quyết định bởi 11 tiểu bang nói trên, trong đó Florida tối quan
trọng cho Cộng Hòa và Ohio tối quan trọng cho Dân Chủ. Nếu Cộng Hòa mất Florida
thì cơ may đắc cử của ông Romney trở nên
mong manh. Ngược lại nếu Dân Chủ mất Ohio thì ông Obama có thể là tổng thống
một nhiệm kỳ. Tuy nhiên sự thắng bại các tiểu bang nặng ký như Pennsylvania,
Michigan, North Carolina, Virginia cũng đóng phần quan trọng không kém.
Vào những ngày cuối cùng của cuộc
tranh cử, thăm dò dư luận cho thấy phiếu dân của hai ứng cử viên mấp mé 49-49
nên rất khó đoán ai thắng ai thua tại 11 tiểu bang quyết định.
Vào khuya ngày 6/11 tới có hai
việc có thể xẩy ra. Thứ nhất, kết quả phiếu CTĐ chênh lệch trông thấy, và một
trong hai ông Romney hay Obama gọi điện thoại chúc mừng ông kia theo truyền
thống dân chủ của Hoa Kỳ và hứa hợp tác xây dựng đất nước. Thứ hai là phiếu CTĐ của hai ông quá sít sao,
và một trong hai ông sẽ kiện xin đếm phiếu lại tại một hay tại nhiều tiểu bang
có trục trặc kỹ thuật trong tiến trình bầu cử để giành phiếu CTĐ cho đủ con số
270.
Chỉ còn 10 ngày nữa. Hãy chờ và
cầu nguyện!
Trần
Bình Nam
Oct. 27, 2012
Tài liệu tham khảo:
1.
Founders’choice:
Electoral college by Joshua
Spivak – Los Angeles Times 25 Oct. 2012
2.
Time Almanac 2010
3.
Google