Bắc Hàn & Iran:
Cơn nhức đầu của Hoa Kỳ
Trần
Bình Nam
Chuyện bom nguyên tử của Bắc Hàn và
Iran đang là đề tài quan tâm của thế giới, nhất là Hoa Kỳ. Và hai bức tranh mâu
thuẫn gần như khôi hài.
Trong khi Iran khẳng định không có ý
định chế tạo bom nguyên tử mà chỉ nghiên cứu và tinh lọc nhiên liệu Uranium để giải quyết vấn đề năng lượng
thì Hoa Kỳ và Do Thái quả quyết Iran đang tìm cách chế tạo bom nguyên tử và dọa
sẽ đánh Iran trước khi Iran đi vào giai đoạn tinh luyện cuối cùng. Chuyến thăm
viếng Do Thái của tổng thống Obama từ 20/3 đến 23/3 thật ra để bàn một giải pháp cho cuộc tranh
chấp Do Thái - Palestine và tình hình chiến tranh tại Syria đã bị lu mờ vì
chuyện bom nguyên tử của Iran.
Trong khi đó Bắc Hàn có một quá trình
công khai chế bom nguyên tử (1) và cho đến hôm nay đã 3 lần thí
nghiệm cho nổ bom nguyên tử, và mấy tháng nay nhiều lần công khai sẽ dùng bom
nguyên tử đánh Nam Hàn và Hoa Kỳ để trả đũa việc Hoa Kỳ đưa nghị quyết trừng
phạt ra Hội đồng Bảo an Liên hiệp quốc và được Hội đồng Bảo an chấp thuận, và
việc Hoa Kỳ và Nam Hàn thao dượt quân sự với máy bay B52 của Hoa Kỳ mang bom
nguyên tử bay trên ranh giới Nam Bắc Hàn thì phản ứng của Hoa Kỳ chỉ là tuyên
bố tăng cường khả năng hỏa tiễn chống
hỏa tiễn để ngăn chặn các hỏa tiễn của Bắc Hàn. Thái độ mạnh mẽ nhất của
Hoa Kỳ là lời tuyên bố của Trung tướng Jack Miller, phát ngôn nhân của bộ Quốc
phòng rằng Hoa Kỳ cam kết và có đủ khả năng bảo vệ hai đồng minh Nhật Bản và
Nam Hàn.
Tại sao lại có thái độ bên trọng bên
khinh như vậy?
Đối với Bắc Hàn, Hoa Kỳ biết Bắc Hàn
chưa có khả năng để biến hiểu biết cho nổ một ngòi nguyên tử thành vũ khí tấn
công. Cái quá trình dọa dẫm như trẻ con của Bắc Hàn đã quá quen thuộc với Hoa
Kỳ. Tổng thống Clinton, tổng thống Bush (nhỏ) đã có nhiều đối sách và nhận ra
rằng Bắc Hàn giống như một chú mèo con càng cho ăn càng đòi thêm. Hơn nữa đối
với Bắc Hàn còn có Trung quốc, Nam Hàn và Nhật Bản. Quyền lợi và an ninh của
các nước này trực tiếp hơn của Hoa Kỳ. Và ai cũng biết một điều Bắc Hàn không
dại đánh Nam Hàn. Vì kết quả là cho dù Hoa Kỳ và Trung quốc đứng ngoài, Nam Hàn
cũng sẽ đánh bại Bắc Hàn và thống nhất đất nước. Sự lo ngại của Trung quốc về
một nước Đại Hàn thống nhất thân Hoa Kỳ sát biên giới có thể được giải quyết
bằng một khu phi quân sự dọc biên giới Đại Hàn – Trung quốc. Với giả thuyết này
Hoa Kỳ có thể không lo mà còn mong ước ngầm Bắc Hàn đánh Nam Hàn. Cùng tất
biến, biến tất thông.
Bàn cờ Trung đông đối với Iran khác
hẵn.
Trước hết là Do Thái. Với đại nạn
Holocaut trong Thế chiến thứ hai, 6 triệu người Do Thái bị giết trên khắp Âu
châu, người Do Thái không thể chấp nhận để Iran có bom nguyên tử. Tâm lý của Do
Thái là chẳng thà cùng chết trong một trận lửa nguyên tử hơn là bị giết như
những con bò thịt. Điều này giải thích thái độ cương quyết của Do Thái.
Đối với tổng thống Obama ông có thể
nghĩ rằng Iran có bom nguyên tử Do Thái cũng không quá bị đe dọa vì Do Thái
cũng có một kho bom và Iran cũng không muốn tự sát bằng cách mang bom đánh Do
Thái hay Hoa Kỳ (2). Nhưng với sức vận dụng (lobby) của Do Thái tại
quốc hội Hoa Kỳ và ảnh hưởng của Do Thái trên mặt trận truyền thông tổng thống
Obama cũng không thể làm gì khác hơn là ủng hộ Do Thái. Hơn nữa, nếu Iran có
bom nguyên tử thì Trung đông sẽ đi vào một kỷ nguyên chạy đua sản xuất vũ khí
nguyên tử.
Saudi Arabia và các nước trong vùng
Vịnh mà đa số tín đồ theo Hồi giáo hệ phái Sunni sẽ lo sợ bom nguyên tử trong
tay Iran theo Hồi giáo hệ phái Shitte. Saudi Arabia sẽ không ngồi yên mà không
chế bom hay sắm bom nguyên tử . Trong khi đó các nhóm tay chân của Iran như
Syria, Hezbollah (ở Lebanon) và Hamas (ở Gaza) được chiếc dù nguyên tử của Iran
che chở cũng trở nên bạo dạn hơn.
Đặt Bắc Hàn và Iran lên bàn cân người
ta có thể thấy rằng: Mặc dù nhà lãnh tụ Bắc Hàn Kim Chính Ân còn “trẻ người non
dạ” nhưng “cháu lú có chú khôn”, ông chú Trung quốc sẽ không để cho Kim Chính
Ân làm gì thì làm. Hơn nữa tại đó Nhật Bản và Nam Hàn là hai quốc gia có tiềm
năng quốc phòng cao và có khả năng tự vệ Hoa Kỳ không cần phải quá bận tâm. Ở
Trung đông, trái lại, Hoa Kỳ là lực lượng duy nhất có khả năng hành động. Do
Thái có thể thúc bách Hoa Kỳ, nhưng Do Thái cùng biết khả năng giới hạn của
mình.
Và tuy tổng thống Obama không bị ràng
buộc bởi nhu cầu tranh cử ông có bổn phận tạo thế đứng cho đảng Dân chủ trong
cuộc bầu cử giữa nhiệm kỳ 2014 và cuộc bầu cử tổng thống năm 2016. Một chính
sách quá dè dặt đối với Iran có thể không có lợi về mặt chính trị nội bộ. Điểm
thứ hai là Iran có bom nguyên tử thay đổi sự cân bằng tại Trung đông trong cuộc
chiến tranh chống khủng bố và quyền lợi về dầu hỏa của Hoa Kỳ. Thập niên trước
chính vì tính toán trên sự cân bằng này mà tổng thống Bush bất chấp dư luận
quốc tế đã tấn công Iraq. Cuộc chiến Iraq đã chấm dứt với những hậu quả không
lấy gì khích lệ cho Hoa Kỳ nhưng cái khuynh hướng hành động trước khi sự đe dọa
tới vẫn là một thứ tâm lý của kẻ mạnh nên việc Hoa Kỳ lâm vào một cuộc chiến
Trung đông khác không phải là một giả thuyết hoàn toàn được gạt bỏ.
Điều đáng lo là nếu Hoa Kỳ và Do Thái
càng lớn tiếng đe dọa Iran càng làm cho Iran quyết tâm hơn trong nổ lực chế tạo bom nguyên
tử. Nhu cầu an ninh và tự ái là hai yếu
tố chính. Cho nên nếu thế giới chờ đợi gì thì không nên chờ đợi Iran vì bị đe
dọa mà từ bỏ quyết tâm chế tạo bom nguyên tử.
Còn nhớ năm 1949 khi Liên bang Xô viết
thí nghiệm bom nguyên tử thế giới Tây phương tưởng như chiến tranh đã gần kề.
Sau đó năm 1964 khi Trung quốc thử bom nguyên tử thế giới lại một lần nữa lên
cơn sốt. Nhưng rồi nhờ những kho bom
nguyên tử đó mà các cường quốc trên thế giới sợ tiêu diệt lẫn nhau mà thế giới
đã không xẩy ra trận Thế giới chiến tranh thứ ba trong thế kỷ 20. Trong thế kỷ
đó, Ấn Độ, Pakistan công khai chế tạo bom nguyên tử. Sau đó Do Thái không công
khai nhưng cũng thủ sẵn một kho bom. Và Nhật Bản, Nam Hàn (có thể cả Đài Loan
và Nam Phi) đều chuẩn bị hiểu biết kỹ thuật để sẵn sàng ráp bom nguyên tử trong
một thời gian ngắn.
Thủ tướng Do Thái Netanyahu biết tổng
thống Obama không muốn đánh Iran, nhưng Netanyahu cũng biết tổng thống Obama bị
nhiều áp lực để có thể hành động hay không. Hoa Kỳ vốn là một quốc gia nhiều tự
ái, tính toán hướng nội và ông tổng thống Hoa Kỳ không phải lúc nào cũng có thể
hành động theo tính toán của riêng mình. Đó là yếu tố bất định nhất trong chính
sách của Hoa Kỳ đối với Iran.
Tổng thống Obama còn đối diện với một
khó khăn khác là cuộc thương thuyết giữa Do Thái và Palestine. Chính sách của
Do Thái là lấn đất và làm tới để nếu có một giải pháp nào họ cũng đặt Hoa Kỳ và
Palestine trước việc đã rồi (xây tường an ninh gây khó khăn cho sinh hoạt của
người Palestine, thành lập các khu định cư trong vùng Tây ngạn sông Jordan là vùng đất của người Palestine đến
mức không thể dở bỏ…). Và Do Thái càng đi vào con đường đó thì Palestine càng khó
chấp nhận một giải pháp hòa bình vì họ chẳng thể lập quốc trên một mảnh đất bị
chia năm xẻ bảy đi lại khó khăn và do đó an ninh quốc gia hoàn toàn bị người Do
Thái khống chế.
Chuyến công du Do Thái của tổng thống
Obama đã giúp cho quan hệ cá nhân giữa tổng thống và thủ ướng Netanyahu bớt
căng thẳng. Trong cuộc họp báo chung thủ tướng Netanyahu tuyên bố “bây giờ” ông
tin rằng Hoa Kỳ sẽ “bằng mọi cách” không để cho Iran có bom nguyên tử. Trong
khi tổng thống Obama nói ông hiểu “vì nhu cầu an ninh” Do Thái có khuynh hướng
dùng biện pháp quân sự mạnh hơn là Hoa Kỳ với hàm ý để Iran hiểu rằng sau cuộc
thăm viếng này Hoa Kỳ sẽ không níu chân Do Thái nếu Do Thái quyết định đánh bom
Iran để phá hủy các cơ sở sản xuất vũ khí.
Tuy nhiên nếu Do Thái lo an ninh quốc
gia, Hoa Kỳ có mối lo về toàn bộ tình hình Trung đông. Đánh, nói thì dễ, nhưng
kết thúc nó như thế nào lại là một vấn đề khác. Cuộc chiến Iraq đã chấm dứt,
Hoa Kỳ đã rút quân. Cuộc chiến
Afghanistan đang xuống thang, nhưng triển vọng tương lai trên cả hai vùng đất
không có gì sáng sủa. Có chăng là hai chính quyền thân Tây phương, nhưng gánh
nặng còn đè trên vai.
Đánh Iran chưa chắc đã ngăn được Iran
hoàn thành bom nguyên tử, nhưng hệ lụy khó lường. Hiện nay tổng thống Obama, dù
chủ trương càng ít dùng sức mạnh càng tốt cũng nói mạnh để làm hài lòng Do
Thái. Trong khi Do Thái khẳng định sẽ đánh Iran để không cho Iran sản xuất vũ
khí nguyên tử, xem như Iran là một đứa bé ngỗ nghịch trừng phạt lúc nào cũng
được.
Tục ngữ Việt Nam có câu: “Chưa đánh mặt đỏ như vang, đánh rồi mặt vàng
như nghệ”. E rằng khi Do Thái và Hoa Kỳ nhận thức được hậu quả của một cuộc
chiến mới tại Trung đông thì đã muộn.
Và đừng quên Trung quốc đang ngồi chờ
cho tình hình Trung đông bùng nổ. Cũng không phải quá đa nghi để nghĩ rằng thái
độ hung hăng của nhà lãnh đạo “con nít” Kim Chính Ân không có bàn tay xúi dục
của Trung quốc sau lưng. Trung quốc không phủ quyết biểu quyết của Hội đồng Bảo
An Liên hiệp quốc hôm 7/3/2013 trừng phạt Bắc Hàn thí nghiệm nguyên tử chỉ là
một cách xóa vết.
Hoa Kỳ càng lúng túng vì tình hình Bắc
Hàn và Iran bao nhiêu, Trung quốc càng có lợi bấy nhiêu. Làm mệt mỏi kẻ địch là
một trong 13 binh pháp của Tôn Tử để thắng một cuộc tranh hùng (3)./.
Trần
Bình Nam
Mar.
27, 2013
(1)
Bắc Hàn và cơn
sốt hỏa tiễn:
www.tranbinhnam.com àBình Luận (#200)
http://www.tranbinhnam.com/binhluan/Bac_Han_Va_Hoa_Tien.html
Bắc Hàn có giải giới nguyên tử không?:
www.tranbinhnam.com àBình Luận (#248)
http://www.tranbinhnam.com/binhluan/BacHan_GiaiGioi_NguyenTu.html
(2)
Nếu Iran có bom
nguyên tử:
www.tranbinhnam.com àBình Luận (#252)
http://www.tranbinhnam.com/binhluan/BacHan_GiaiGioi_NguyenTu.html
Iran và bom nguyên tử:
www.tranbinhnam.com àBình Luận (#432)
http://www.tranbinhnam.com/binhluan/Iran_Va_Bom_NguyenTu.html
(3)
Attack by
Stratagem (“The Art of War” – Sun Tzu)