Lửa cháy thành Bangkok &
Tương lai của nền quân chủ lập hiến Thái Lan
Trần Bình Nam
Ngày 19/5/2010 lửa cháy ngập thành phố Bangkok khi thủ tướng
Abhisit Vejjajiva dùng quân đội và đạn bắn thẳng dẹp biểu tình do “phe áo đỏ”
ủng hộ đảng Sức Mạnh Nhân Dân (
People’s Power Party – PPP) tái lập trật tự tại thủ đô sau hơn một năm đảng
PPP và đảng Nhân Dân Liên Minh Vì Dân Chủ (People’s Alliance for Democracy –
PAD) cầm quyền tranh chấp quyền lực chính trị bằng những cuộc biểu tình và
chống biểu tình trên đường phố. Các cuộc biểu tình này đã làm trì trệ sinh hoạt
thương mãi của thủ đô Bangkok.
Sự dẹp tắt cuộc nổi loạn này làm 16
người chết và 80 người bị thương cũng có thể là hiệu báo một tình trạng bất ổn
sẽ kéo dài tại Thái Lan, tối hậu đưa đến sự cáo chung của chế độ quân chủ lập
hiến Thái.
Hoàng gia Thái Lan qua hình ảnh của
vua Bhumibol Adulyadej trong hơn nửa thế kỷ qua đã đứng trên và ngoài chính
trị, và là yếu tố hóa giải mọi tranh chấp đưa đến ổn định và hòa bình tại Thái
Lan. Nhưng khi thủ tướng Thaksin Sinawatra lãnh tụ đảng Người Thái Yêu Dân Thái (Thai Rak Thai – TRT) lên cầm quyền sau
cuộc bầu cử năm 2001 thì yếu tố trọng tài của hoàng gia không còn nữa.
Đế chế Thái Lan hiện hữu và tồn tại
tại từ thế kỷ thứ 13. Trong thế kỷ thứ 19 khi các nước lân cận như Trung
quốc, Miến Điện, Việt Nam bị các đế quốc
Anh Pháp xâm lấn hoặc biến thành thuộc địa các vị vua Thái Lan đã có sự khéo
léo cần thiết duy trì một nước Thái Lan độc lập.
Vào đầu thế kỷ thứ 20 ảnh hưởng của
các biến động tại Âu châu như trận Thế chiến I ảnh hưởng đến đời sống chính trị
của Thái Lan. Năm 1932 một số nhà trí thức được đào tạo tại nước ngoài phối hợp
với các thành phần sĩ quan trẻ lật đổ đế chế Thái Lan và thiết lập nền quân chủ
lập hiến theo công thức chế độ quân chủ lập hiến của Anh quốc. Quyền hành chính
trị được xây dựng theo chế độ nghị viện qua bầu cử quốc hội một cách dân chủ
nhưng thường ở trong tay quân nhân. Vua Thái không có quyền hành chính trị
nhưng được người cầm quyền tôn trọng và trở thành yếu tố hoà gỉải khi có sự
tranh chấp giữa các phe phái.
Tuy nhiên tình hình chính trị của Thái
Lan chưa bao giờ thật sự được ổn định. Từ năm 1932 đến nay Thái lan đã có 18
cuộc đảo chánh quân sự. Cuộc đảo chánh đầu tiên xẩy ra năm 1933, chỉ một năm
sau ngày thiết lập chế độ quân chủ lập hiến.
Vua Bhumibol Adulyadej năm nay 82
tuổi. Ông sinh tại bang Massachusetts và có song tịch Mỹ, Thái. Năm 1933 còn là
một cậu bé nhà vua được gởi du học về luật và khoa học chính trị tại Lausanne,
Thụy Sĩ. Ông trở về nước lên ngôi vua năm 1946 khi vua Ananda Mahidol, anh ruột
của ông qua đời. Cho đến hôm nay ông ở ngôi vua 64 năm và là người làm vua lâu
năm nhất trên thế giới. Công lớn nhất của nhà vua Bhumibol Adulyadej là trong
thời gian 1946-1975 khi các nước Đông Nam Á, nhất là Việt Nam chiến tranh liên
miên, nhà vua đã gíúp đưa Thái Lan tiến dần đến một chế độ dân chủ ổn định và
phát triển kinh tế.
Trong thập niên 1960 các chính quyền
quân nhân Thái Lan cùng với hoàng gia ủng hộ chính sách chiến tranh của Hoa Kỳ
tại Việt Nam. Nhưng vào thập niên 1970 khi Hoa Kỳ chuẩn bị rút khỏi Việt Nam, sinh viên Thái Lan bắt đầu xuống
đường biểu tình chống chính quyền quân nhân và chống Mỹ.
Tháng 10/1973 sau một cuộc biểu dương
lực lượng của sinh viên, chính quyền quân nhân nhượng bộ và ban hành một số cởi
mở dân chủ. Nhưng làn sóng dân chủ kéo dài không lâu. Lo sợ không khí chính trị
dễ dãi tại Thái Lan sẽ khuyến khích đảng cộng sản Việt Nam bành trướng theo thuyết domino, năm 1976 Đô đốc Sa-ngad
Chaloryu đảo chánh, thủ tiêu và bắt giam các thành phần thân cộng và tạm thời
bãi bỏ các cởi mở dân chủ.
Đến năm 1988 khi đảng Quốc Dân Thái (Thai Nation Party - TNP)
nắm chính quyền, sự đe dọa của Việt Nam không còn nữa, thủ tướng Chatichai
Choonhavan cho tái lập chính sách dân chủ cởi mở.
Năm 1991, quân nhân đảo chánh và nhà
vua bổ nhiệm ông Anand Panyarachun một nhà ngoại giao kỳ cựu tạm thời làm thủ
tướng tổ chức bầu cử. Cuộc bầu cử không có kết quả dứt khoát, nhà vua bổ nhiệm
tướng Suchinda Kraprayoon làm thủ tướng, và sinh viên dưới sự hướng dẫn của
tướng hồi hưu Chamlong Srimuang xuống đường phản đối. Vụ tranh chấp chính trị
này đưa đến cuộc đàn áp đẩm máu gọi là cuộc tàn sát “Tháng Năm Đen” làm thiệt
mạng 750 người.
Nhà vua Thái Lan can thiệp, cho mời
hai tướng Suchinda và Chamlong đến phủ dụ, yêu cầu hai tướng giảng hòa với
nhau. Ngay ngày hôm sau các cuộc đụng độ
chấm dứt nhà vua lại mời ông Anand Panyarachun tạm thời làm thủ tướng tổ chức
bầu cử. Kết quả đảng Dân Chủ
(Democrat Party – DP) thắng và ông Chuan Leekpai làm thủ tướng. Sau thủ tướng
Chuan Leekpai là thủ tướng Banharn Silpa-archa thuộc đảng TNP cầm quyền trong
một năm cho đến cuộc bầu cử tháng 11 năm 1996 đưa ông Chavalit Youngchaiyudh
đại diện một Liên Minh nhiều đảng làm thủ tướng.
Vai trò của vua Bhumibol Adulyadej
thật tốt đẹp qua các diễn tiến thay bậc đổi ngôi tại Thái Lan. Cho đến cuộc
khủng hoảng tài chánh năm 1997.
Cuộc khủng hoảng tài chánh làm nổi bật
sự khó khăn của nhân dân lao động trước sự giàu có của hoàng gia và sự cấu kết
vì quyền lợi giữa hoàng gia và thành phần ưu tú cầm quyền gồm thương gia, chính
trị gia, tướng lãnh và một số nhà trí thức.
Hoàng gia Thái Lan là một trong những
hoàng gia giàu có nhất trên thế giới. Theo tạp chí Forbes gia tài hoàng gia lên
đến 35 tỉ mỹ kim. Tại vùng thủ dô Bangkok hoàng gia có 4.000 mẫu đất và hoàng
gia có cổ phần lớn nhất trong đại công ti Siam Cement. Chưa kể đất đai ngút
ngàn tại nông thôn. Những cận thần của nhà vua đều là giới cầm quyền và các nhà
tư bản trong nước. Tuy nhiên vua Bhumibol Adulyadej là một người nhạy bén về
chính trị nên từ giữa thập niên 1950 ông thấy cần vỗ về dân nghèo và ông đã
tung ra chương trình phát triển nông thôn như xây cầu, đắp đập, dẫn thủy nhập
điền, và cải cách điền địa trong đất sở hữu của nhà vua trên toàn quốc. Nhưng
đây chỉ là những phương thuốc an thần không phải là thuốc chửa bệnh xã hội. Xã
hội Thái Lan càng ngày càng đi đến mâu thuẫn. Mâu thuẫn giữa thành thị và thôn
quê . Mâu thuẫn giữa nhà vua và quần chúng .
Một nhân vật xuất hiện trong bối cảnh
đó: ông Thaksin Sinawatra. Ông Thaksin sinh năm 1949 tại Chiengmai, tốt nghiệp
Hàn Lâm viện Cảnh sát Thái năm 1973, và đỗ tiến sĩ về Tư pháp Hình Luật
(Criminal Justice) tại Houston, Texas năm 1978. Ông thành lập một công ty bán
dụng cụ điện toán và truyền thông (Sinawatra Computer & Communications
Group) và trở thành tỷ phú. Năm 1997 ông thành lập đảng Dân Thái Thương Người Thái (Thai Rak Thai – TRT). Năm 1998 ông đắc cử dân biểu quốc hội và năm 2001 ông
Thaksin trở thành thủ tướng.
Với chính sách gần dân uy tín của đảng
TRT lên cao và trong cuộc bầu cử quốc hội năm 2005 đảng TRT của ông Thaksin
chiếm một đa số áp đảo (374 trên 500 ghế) tại quốc hội.
Những chương trình của ông Thaksin gồm
(1) cho nông dân vay những khoảng tiên nhỏ thủ tục đơn giản, nhẹ lãi để làm ăn
(2) tăng lương tối thiểu cho công nhân (3) xóa những món nợ do khó khăn kinh tế
1997, và (4) quan trọng hơn cả là bán bảo hiểm sức khỏe với giá thật thấp người
dân nào cũng mua nổi.
Các chính sách của ông mang đến một
niềm vui cho dân nghèo và mang lại một sinh hoạt kinh tế sống động tại nông
thôn nhất là miền Bắc sinh quán của ông và Đông Bắc Thái, một vùng nghèo khó từ
thế kỷ này sang thế kỷ khác. Các chương trình của ông Thaksin cho dân thấy
những gì hoàng gia đã làm chỉ là nói mà chơi.
Và hoàng gia Thái Lan không ngồi nhìn
ảnh hưởng của mình bị mai một nên đã kết hợp với đảng đối lập PAD bảo hoàng tìm
cách hạ bệ ông Thatksin khởi đầu những cuộc đảo chánh và xáo trộn liên miên tại
Thái Lan trong nhiều năm từ 2006 mà cao điểm là cuộc nổ súng ngày 19/5/2010 vừa qua. Người đứng sau lưng nhà vua vạch kế
hoạch đánh phá ông Thaksin là cựu tướng Prem Tinsulanond từng làm thủ tướng
Thái Lan 1980 -1988, và là người cố vấn thân tín nhất của vua Bhumibol
Adulyadej trong Hội Đồng Hoàng Gia (Privy Council).
Tháng 9/2006 tướng Sonthi Boonyararglin
đảo chánh cướp chính quyền khi thủ tướng Thaksin đi họp hội đồng thường niên
Liên hiệp quốc, ban hành Hiến pháp (gọi là Hiến pháp 2007) và tổ chức bầu cử
ngày 23/12/2007 theo tinh thần của bản hiến pháp mới sau khi giải tán đảng Thai Rak Thai của ông Thatksin. Đảng TRT
tái xuất hiện dưới tên đảng PPP do ông Samak Sundaravei, nguyên thị trưởng
Bangkok cầm đầu lại chiếm đa số. Ông Samak trở thành thủ tướng và lại có cơ hội
áp dụng các chương trình dân sinh của cựu thủ tướng Thaksin.
Trong suốt năm 2008 giới bảo hoàng
thuộc đảng PAD tổ chức xuống đường (gọi là “phe áo vàng”). Trong khi đó ông
Samak kiểm soát quốc hội và chính phủ nhưng đảng bảo hoàng PAD nắm được ngành
tư pháp chính yếu là Tối Cao Pháp Viện và Viện này đã liên tiếp ra những phán
quyết bất lợi cho cá nhân ông Thaksin và đảng PPP.
Trước tình hình bất ổn và áp lực của
giới tướng lãnh ngày 17/12/2008 một cuộc đảo chánh cung đình đã diễn ra tại
quốc hội Thái Lan đưa ông Abhisit Vejjajiv thuộc đảng PAD lên làm thủ tướng. Và
trong suốt năm 2009 kéo dài qua năm 2010 là những cuộc biểu tình phản đối liên
miên của “phe áo đỏ”.
Vào tháng Tư 2010, các cuộc xáo trộn
từ thủ đô Bangkok lan ra 17 tỉnh thành trong toàn quốc làm thiệt mạng ít nhất
40 người và gần 1000 người bị thương trong đó có tướng hồi hưu Khattiya
Sawasdiphol thuộc phe áo đỏ bị bắn chết.
Trước tình hình có cơ xẩy ra nội chiến
thủ tướng Abhisit Vejjajiv giao toàn quyền cho quân đội và cuộc đàn áp ngày
19/5/2010 đã biến khu thương mãi sầm uất của thành Bangkok thành một biển lửa.
Sự thể đã diễn ra như vậy vì nhà vua
không muốn (và cũng không còn tư thế) đóng vai trò trọng tài. Vòng tròn luẫn
quẫn là giải pháp hòa giải nào của hoàng gia cũng dẫn tới bầu cử quốc hội, và
nhà vua biết đảng thân ông Thaksin (dù có hay không có ông Thaksin sau lưng)
cũng sẽ đắc cử, tối hậu đe dọa uy quyền của hoàng gia,
Máu trên đường phố đang được lau chùi.
Dân biểu tình đã trở về nhà. Lính và xe tăng đã trở về đồn trả lại sự yên tĩnh
cho thành phố Bangkok. Nhưng người ta tự hỏi không biết biến động đẫm máu này
đe dọa nền dân chủ mong manh của Thái Lan và uy tín của hoàng gia Thái đến mức
độ nào?
Trần Bình Nam
May
23, 2010